Đầu và đuôi rắn



Trong rừng sâu có con rắn sống an nhàn tự tại. Một hôm đuôi rắn kiếm chuyện nói với đầu:

- Ê! Đầu rắn, sao anh lại luôn luôn đi trước bắt tôi phải chịu theo sau, thật chẳng công bình tí nào.

Đầu rắn đáp: - Này đuôi rắn, vì tôi có mắt nên đương nhiên phải đi trước, anh làm sao đi trước được?

- Nếu đuôi tôi không quấy động làm sao anh đi?

- Ta muốn đi đâu thì đi, ngươi làm gì được. Đuôi rắn tức giận quấn vào thân cây nói:

- Ngươi thử đi một mình đi.

Đầu rắn cố trườn không được, bèn mắng:

- Đồ đáng ghét! Ta nhất định phải đi.

Đầu rắn lại gắng hết sức trườn tới, nhưng không tài nào đi được, mệt quá thở khò khò tự nhủ:

- Không xong rồi, quả thật đi không được. Đầu rắn nhượng bộ nói:

- Tôi không tranh với anh nữa, anh đi trước đi.

Lúc ấy đuôi rắn hùng hổ đi trước, hết sức đắc ý. Nhưng không thấy đường, đuôi kéo đến vực sâu, té nhào xuống đáy vực có lửa bốc cháy. Chuyện phải đến đã đến, rắn chết thê thảm.

Bình: “ Trời đất cùng ta đồng sinh. Muôn vật với ta là một”. Như đầu và đuôi rắn một thể không hai. Vừa khởi niệm phân biệt, muôn vàn chướng ngại hiện ra, kết quả đưa đến khổ đau.